Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009
NHẤT THỜI NHÌ THẾ
TT - Tôi tôn trọng những người có ước mơ nhưng với tôi, thú thật, ước mơ là cái gì đó thật trừu tượng và phi thực tế khi hằng ngày ta chứng kiến bao nhiêu chuyện chẳng cần ước mơ gì người ta cũng đạt được.
Tôi chia sẻ với nhiều bạn mơ ước có một nghề, mơ ước vào đại học, mơ ước có công ăn việc làm hoặc kha khá hơn là mơ ước thành đạt, giàu có. Đúng là người ta có quyền mơ điều mình chưa có. Tôi hiện cũng chưa thành đạt hay giàu có, nhưng những điều đó tôi không cần ước mơ nó cũng tự đến. Cha mẹ tôi là những người có ảnh hưởng.
Tôi chưa thấy ai có ảnh hưởng mà con cái phải vất vả trong cuộc mưu sinh hoặc viết ước mơ dằng dặc trên giấy cả. Bởi những thứ người khác mơ ước cứ tuần tự đến mà không mất chút nỗ lực nào. Đôi lúc tôi cũng nghĩ như thế là bất công. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng công bằng? Và đó là một phần tất yếu của cuộc sống.
Có thân có thế bao giờ cũng tốt hơn là ngồi đó mà mơ ước hão huyền. Nhiều bạn bè tôi không thân không thế cũng tìm cách “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Và nhiều người trong số đó quả nhiên thành công.
Chịu khó lễ phép, chịu vâng dạ với người đáng kính thì được tin tưởng, được cất nhắc và nhất là vớ được những hợp đồng kha khá trong làm ăn. Mất mát gì mà lại được rất nhiều, lại chẳng phải nặng đầu với chuyện mơ ước.
Cũng rất nhiều người nhờ “thời”. Nhiều người tôi biết vốn lớn lên từ chân quê gốc rạ, học hành làng nhàng, sống mờ nhạt, chẳng có một chút lý tưởng hay chính kiến gì. Vậy nhưng gặp thời bỗng chốc đùng đùng thăng tiến. Nhiều anh đang làm chân thư ký văn phòng, đùng một phát có chuyện chia tách tỉnh, phóng lên chức vèo vèo. Gặp thời!
Tôi không nói tất cả những bạn đó không có động cơ phấn đấu nhưng rất nhiều người trong số đó sống rất an phận, thế mà gặp thời là phất. Hay ngay cả tôi, tôi chẳng có ước mơ gì. Thế nhưng nhờ gặp thời mà lại có thế, đùn đùn đẩy tôi đi lên. Tại sao tôi phải mơ khi tôi muốn là được?
Tôi không có nhận định gì về những người thích ước mơ nhưng tôi cứ thấy tồi tội thế nào ấy. Giữa cuộc sống bộn bề ào ạt này mà giờ còn ước mơ và lên lịch thực hiện thì... chắc chết! Bạn chưa có thời thì ráng mà tạo ra thời, chưa có thế thì tìm nơi mà dựa hơi. Đừng nghĩ vậy là lố bịch vì khi làm chuyện đó bạn chẳng làm gì thiệt hại cho ai. Và chẳng việc gì phải sợ người ta dị nghị khi có quá nhiều người bị dị nghị vẫn sống nơi chót vót, còn kẻ tự xưng là thanh cao thì cứ quẩn quanh dưới mặt đất.
Nhưng tùy, vì mơ ước là miễn phí nên ai thích thì cứ mơ. Đó là chuyện cá nhân mà!
HOÀNG HOA
(Theo Tuoitreonline)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét