Điều VietCatholic News đã xác định đúng đó là THAM, vì tham “một cái bát” (mảnh đất Tòa khâm sứ cũ) mà Vatican (cụ thể là thông qua các “tổng”, các “giám” Vi – en) đã bỏ "cái mâm” (bình thường hóa quan hệ ngoại giao). Đằng sau cái mâm ấy là hơn 70 triệu dân chưa theo Chúa, theo Đảng vẫn hàng ngày lao động, đóng thuế... Tòa của những ông “thánh” mà còn có chủ đích tham làm vậy thì chẳng trách gì những ông “tổng”, ông “giám” lại không lên cơn thèm đất và khát “bình thường hóa” đến như thế…
“Theo nhiều nguồn tin thông thạo, nhận lời mời của Bộ ngoại giao Việt Nam, phái đoàn ngoại giao của Toà thánh do Đức ông Pietro Parolin- Thứ trưởng ngoại giao của Vatican dẫn đầu sẽ sang thăm và làm việc ở Việt Nam từ 16 đến 21-2-2009”
“Thời gian vừa qua, Vatican cũng có nhiều động thái muốn vun vén cho quan hệ này tốt đẹp. Rõ nhất là lá thư của Đức Hồng y T. Bertone đề ngày 30-1-2008 đề nghị Toà TGM Hà Nội cho “trở lại cầu nguyện bình thường”, tháo gỡ được một “quả bom’ cho chính quyền với vụ Toà Khâm sứ. Điều này chứng tỏ Vatican không muốn “tham bát bỏ mâm”, muốn bỏ cái nhỏ để tìm kiếm cái lớn hơn là xây dựng quan hệ với Việt Nam một cách đầy đủ hơn” (VietCatholic News).
Theo thông tin này thì chính Vatican mới “tháo gỡ được một quả bom” (tại sao những con chiên theo Chúa ưa dùng hình ảnh “bom” để dọa nạt người khác thế nhỉ, hay phải chăng tâm lý chiến tranh vẫn chưa rời khỏi đầu óc của họ?). Thế nhưng sau sự “tháo gỡ” ấy chuyện gì đã tiếp tục xảy ra để đến mức ông Tổng Kiệt phải lên giọng “bom” để dọa nạt chính quyền và vạ miệng bằng một câu nói đầy “nhục nhã” đến mức bị chính quyền Hà Nội cảnh cáo và đòi thuyên chuyển khỏi thủ đô? Vậy thì Vatican có dẹp được “quả bom” nào đâu, hay chính họ đã tháo gỡ đi một “quả bom” nhưng lại gài vào thêm hai, ba “quả bom” nữa nên Cộng sản mới nhọc lòng biến hai mảnh đất gài đầy “bom” ấy làm công viên cây xanh để người dân lương thiện khỏi mang họa hỏng tai, hỏng mắt bởi cảnh cầu nguyện bát nháo trong khu phố ròng hơn một năm trời?
Nhưng điều VietCatholic News đã xác định đúng đó là THAM, vì tham “một cái bát” (mảnh đất tòa khâm sứ cũ) mà Vatican (cụ thể là thông qua các “tổng”, các “giám”) đã bỏ “cái mâm” (bình thường hóa quan hệ ngoại giao). Đằng sau cái mâm ấy là hơn 70 triệu dân chưa theo Chúa, theo Đảng vẫn hàng ngày lao động, đóng thuế... Tòa của những ông “thánh” mà còn có chủ đích tham làm vậy thì chẳng trách gì những ông “tổng”, ông “giám” lại không lên cơn thèm đất và khát “bình thường hóa” đến như thế. Cơn thèm đất này là một tập tính di truyền nhiều đời của Vatican, nếu không như vậy thì làm sao bao nhiêu chùa to cảnh lớn của Phật giáo lại bị chiếm phá để xây nhà thờ. Lòng tham ấy tưởng như đã nguội tắt mấy thập kỷ nay bỗng dưng đội mồ sống dậy. Nay đừng “tham cái bát” là hăng tiết vịt “cầu nguyện đòi đất” nữa (vì chuyến thăm lần trước vẫn nhằm bàn thảo một số vấn đề về đất đai) mà hãy biết tham “cái mâm” (bình thường hóa). Tất cả mọi tham muốn là “bình thường hóa” (khác với bất thường hóa). Tâm ý đã lộ rõ như ban ngày đến như thế mà Hội đồng “Gián mục” Vi – en (VN) vẫn bảo “cầu nguyện đói đất” là “no chính trị”. Nếu có thể “bình thường hóa một cách đầy đủ hơn” thì không thể bất thường hóa là mạ lỵ chế độ cộng sản và vác búa, kìm, xà-beng đi “cầu nguyện”.
Nhắc đến những thôi thúc “bình thường hóa” (nỗ lực bao nhiêu năm nay của Vatican) mới thấy thật khó lý giải, con chiên chống Cộng thì ra rả chửi bới Cộng sản đủ điều làm như nó là giống quỷ Satan hút máu mỡ, thế nhưng bao năm nay Vatican vẫn muốn bắt tay với nó mà “chưa được”. Hóa ra kẻ muốn làm bạn với “quỷ” chắc cũng có nhiều tính quỷ (ít nhất là quỷ kế). Mong mỏi lâu quá, nên mất kiên nhẫn, quay sang chửi bừa, chửi phứa, bất chấp rằng mình là một công dân đang sinh sống dưới sự bảo vệ tính mạng và tài sản của bàn tay Cộng sản. Nếu như những kẻ này mà Chúa nặn ra ở một số nước châu Phi nghèo đói, loạn lạc thì chúng còn nâng cấp trình độ chửi đến mức độ nào.
Thật lạ! Cứ mỗi khi Vatican có động thái viếng thăm Việt Nam là tin tức của đám chiên này cứ rối rít cả lên, làm như sự khát ngưỡng “bình thường hóa” của tụi tôi đã quá mức rồi, đừng thờ ơ nữa, không tụi tôi chửi cho nát ra à nghen! Mà chửi nát rồi còn gì nữa. Nhưng như người ta nói “chó sủa mặc chó, người đi mặc người”, điều quan trọng trong nhận thức của đám chiên đó là “đừng tham bát, bỏ mâm” vì khi có mâm rồi thì sẽ đua nhau đi “cướp bát” (giống như cướp đất chùa thời Pháp, đàn áp Phật giáo thời Diệm) như thế thì sẽ “bổ” đủ mọi đường ngang, ngõ tắt cho tham vọng dùng Việt Nam làm bàn đạp để bành trướng “nước Chúa” ở châu Á.
Tại sao một mặt đám theo Chúa chống Cộng phỉ báng cộng sản nhiều như thế, nhưng mặt khác lại tỏ ra vui mừng chờ đợi tín hiệu “bình thường hóa”. Sao không chống đến chết bỏ như cái đám “dân chủ đa nguyên” ở "ngoài biển" nhỉ? Vậy ra chân lý của vũ trụ không phải có một “khối thiên đường” và một “khối satan” biệt lập, đối đầu nhau, mà vì mục đích của một cái “Tham” (loại A, B, C…) nào đó nên bắt tay nhau.
Không biết sau khi bắt tay giao hảo sẽ có những diễn văn tốt đẹp nào để rồi cái đám “chống” ấy lại có thêm một cơ hội để phát triển ngôn từ, rằng mong đất nước này “đoàn kết và phát triển”. Và không biết khi bình thường hóa rồi sẽ có ông Tổng người Việt nào trở thành “anh hùng” để nói rằng mình “rất nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam”.
Té ra cái lợi của “bình thường hóa” lại có sức nặng đến như thế. Liệu nó có đảm bảo rằng “dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo” sẽ không bị các ông “tổng”, ông “giám” kêu ra rả suốt ngày nữa? Đọc những lời ca ngợi chính quyền của ông Tổng Kiệt khi còn quản chưởng tại Lạng Sơn và khi mới chân ướt chân ráo về Hà Nội, chẳng ai có thể nghĩ rằng cũng đất nước này mấy năm sau khi ông Tổng “đủ lông, đủ cánh” lại có những ngôn ngữ “táo bạo” để sớm được đám chiên chống cộng phong “anh hùng” như thế.
Nếu Vatican có thể chơi được với cộng sản thì đừng giở trò “hữu thần”, “vô thần” nữa, vì nay “cộng sản” cũng đã biết thắp hương cúng thần, Phật, ông bà, anh hùng dân tộc (phong kiến) rồi. Cũng một thời các cha cố Tây xúi bậy việc quẳng tổ tiên ông bà ra ao và chỉ thờ duy nhất có Chúa, bởi chúa chỉ có một phiên bản duy nhất thôi. Nhưng nay lại được “phá rào” cho phép thắp nhang thờ cúng ông bà, thậm chí tạc cả tượng Đức Mẹ đội khăn đống, mặc áo dài cho giống với “liền chị” Việt Nam. Hóa ra mọi chuyện đều do con người dựng ra cả, bằng không thì Đức Mẹ sẽ không tha cho những kẻ dám “hóa trang” mình làm diễn viên hát quan họ, bằng không Vatican cũng không nhiều lần “phá rào” chỉnh sửa kinh Thánh đến như thế.
Không lẽ khi “bình thường hóa” rồi mà vẫn còn cái giọng điệu chửi càn cộng sản như trong đám chợ búa, bất chấp cả những điều tích cực của nó. Thế thì rồi đây những kẻ đã và đang lỡ chửi cộng sản làm sao còn đất để sống. Không lẽ đảo ngòi bút để quay sang ca ngợi sự “đoàn kết, tốt đẹp, phát triển”. Thế thì muối mặt chẳng khác nào đám tiểu nhân, nịnh bợ, bồi bút.
Vì lẽ muốn thúc đẩy quan hệ ngoại giao thì không thể không xem xét đến lời yêu cầu chuyển tổng Kiệt ra nước ngoài sinh sống (như tổng Bình khi xưa). Rồi những “giám” Hải Phòng, “giám” Nghệ An, “giám” Thái Bình… như Nguyễn Văn Sang già mà hăng tiết vịt trong cầu nguyện “sống mái tới cùng” cũng sẽ được về nghỉ hưu theo độ tuổi và chết già trong thinh lặng.
Một cuộc “thay AND” sẽ xảy ra. Khôn ngoan là hãy bảo nhau “lựa lời mà nói”, đừng nói bất chấp pháp luật như Hội đồng Gián mục Vi - en “không thấy vi phạm giáo luật gì cả”. Nếu Vatican vẫn tiếp tục nhả ra những thứ giáo luật chống lại những luật pháp quốc gia khác thì chơi với Vatican như chơi với lửa.
Liệu những "luật sư", những "nhà văng" dán mác "con chiên" hùng hổ xưa nay lỡ chống cộng ngày đêm không mệt mỏi có suy nghĩ đến những “phương pháp sáng tác mới” để làm sao tiếp tục bài ca “đoàn kết, tốt đẹp, phát triển” của tổng Kiệt và giống với Thư Chung: “sống phúc âm trong lòng dân tộc” không? Dân tộc này của ai, chắc chắn phải được lý giải là dân tộc đương nhiệm Cộng sản rồi. Có nghĩa là sống trong lòng mẹ Cộng sản. Nếu bú sữa mẹ mà cứ lợi dụng việc mọc răng nanh cắn vào vú mẹ thì sớm muộn cũng bị mẹ nhanh chóng cho “cai sữa” ngay.
Tổng Kiệt đang bị “cai sữa”, nhưng những mỹ từ “dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo” kêu gào cho vui tai bấy lâu cũng không phải không có ý đồ nhằm thỏa mãn cái quyền được tiếp tục “bú sữa bình” từ lòng tham trên mảnh đất Việt Nam. Nhưng xin lưu ý, bú sữa bình thì hên xui lắm vì nếu bú nhầm sữa giả, vẫn ngọt ngào như thường nhưng không có phân tích “khoa học” thì than ôi chẳng có độ đạm nào cả, uống hoài mà vẫn còm nhom, vẫn suy dinh dưỡng, thậm chí không phát hiện sớm như vụ sữa nhiễm melamine thì còn nguy hiểm đến cả tính mạng.
Và nếu “bình thường hóa” xảy ra thì cái đám chống cộng ở nước ngoài không khéo lại mất chỗ dựa từ một đám theo Chúa chống cộng ở trong nước. Đám đó sẽ mất cơ hội để “nổ” như vụ “cầu nguyện đòi đất”, nói như ý tứ của “giám” Nguyễn Văn Sang đụng đến Đức Mẹ sầu bi là đụng đến sự bùng nổ (chắc cũng là bom), để những kẻ đầu óc không bình thường mơ tưởng rằng 6 triệu giáo dân sẽ làm một cuộc lật đổ ngoạn mục chế độ Cộng sản toàn trị.
Trong vụ “cầu nguyện đòi đất” và phát ngôn dại dột của tổng Kiệt, đám này bu vào “bào chữa” rằng truyền thông Việt Nam cắt xén ngữ cảnh vì tổng Kiệt sau khi nhục nhã cũng đã có mong đất nước “đoàn kết, tốt đẹp, phát triển” (sau khi ông Chủ tịch UBND Hà Nội nhắc nhở tổng Kiệt hãy ăn nói thận trọng). Nhưng những “bào chữa” cho tổng Kiệt này đã bị Nguyễn Mai Sơn lật tẩy trên talawas: “Tôi cũng xin có một ý kiến, vì qua những bài tranh luận trên diễn đàn “Điểm nóng chính trị Việt Nam”, tôi phát hiện ra một mâu thuẫn rất thú vị. Đó là nếu những ai có mong muốn tương tự cho đất nước Việt Nam như: phát triển, đoàn kết, được người ta kính trọng, hay điều chỉnh lớn gì gì đó, tức một sự “trường tồn” mà người cộng sản đang gắn với danh xưng Việt Nam, thì gần như bị trở thành “phe chúng nó”. Nhưng tại sao với câu nói của ngài Ngô Quang Kiệt thì mọi người lại bằng mọi cách gắn nó vào cái “ngữ cảnh”, mong đất nước mình phát triển lớn mạnh, đoàn kết và được người ta kính trọng. Phải chăng vì ai đó không yêu nước mãnh liệt bằng ngài Ngô Quang Kiệt? Và phải chăng cái “nước” mà ngài Ngô Quang Kiệt nhắc đến không phải là cái nước của người Việt trong nước đang sinh sống hiện nay?”.
Nhưng không giống với đám chiên nổ tưởng tượng, từ ngày ô tô chở Đức Mẹ sầu bi ra khỏi khu đất và công viên cây xanh mọc lên, chẳng chế độ nào sụp đổ, ngoài vụ việc hai con chiên kiện báo chí khi tòa án Đống Đa xử tội cố ý gây rối trật tự công cộng và đập phá tài sản. Để chứng minh mình “vô tội”, hai con chiên sau khi được tuyên án treo đã gửi đơn kiện báo Hà Nội mới và Đài Truyền hình Việt Nam rằng họ đã nói sai “những bị cáo đã cúi đầu nhận tội”. Nếu như các báo, đài này lấy những mảnh giấy viết tay khai nhận tội lỗi của một số con chiên khi mới bị bắt thì thông tin họ viết không biết có trùng hợp không? Nếu không có tội, tại sao lúc mới bị bắt lại thành khẩn nhận tội lỗi như thế. Nhưng sau khi nghe tuyên án treo, nghe xúi giục lại “phản cung” với những gì mình viết?
Đó là một trò chơi xúi giục đầy khôn vặt của chủ chăn. “Công lý và hòa bình” nào bằng thước đo lương tâm của lịch sử khi biết bao nhiêu chùa chiền trên khắp mọi miền quê hương bị chính họ bắt tay cùng thực dân cướp nước chiếm phá. Nếu bang giao với hai từ “Việt Nam” thì đừng quên một lời sám hối với những người Phật tử. Đó cũng là làm theo gương của Giáo hoàng Gioan Phao Lồ II khi xưng bảy núi tội đối với nhân loại, đặc biệt với những dân tộc, tôn giáo trong các nước thuộc địa bị áp bức, bóc lột.
Không biết khi “bình thường hóa” thì “Hội đồng Gián mục” hay “Ủy ban Đàn két Công giáo” (từ dùng của con chiên chống cộng, vì đám này cho rằng Ủy ban ấy do Cộng sản dựng lên) sẽ bên nào nặng bên nào nhẹ. Hay vẫn cứ chơi trò “ú tim” với nhau. Hay từ nay “Ủy Ban đàn két Công giáo” lại phải cử thêm người để tiếp nhận đơn xin gia nhập vào đám “két” này?
Còn nếu cứ tiếp tục chơi bài nhử với nhau, không tin nhau, bằng mặt mà không bằng lòng thì ngay từ ban đầu đừng nên chơi để sau này khỏi phải rơi vào cái cảnh nói như dân gian “chơi dao có ngày đứt tay”.
Vì một đám theo Chúa chống Cộng vẫn cứ ảo tưởng rằng đất nước muốn giàu có thịnh đạt thì phải quan hệ với Vatican, vì chỉ những người theo Chúa mới có khả năng mau giàu. Tin Chúa là sẽ mau giàu nhưng tại sao đầu năm người dân không đổ xô vào nhà thờ cầu tài, cầu lộc để mau giàu mà lại tìm đến những đền chùa, đình miếu? Nói thế thì lý giải làm sao, cái anh Nhật Bản, với hơn 90% theo đạo Phật và thần đạo lại trở thành một cường quốc kinh tế đứng thứ hai thế giới. Chỉ có thể nói rằng, đó là vì ta chưa có nội lực, chưa chứng tỏ và phát huy sức sáng tạo của mình mà thôi.
Quyền lợi nào trong xã hội này lại không được mồ hôi, nước mắt của dân tạo ra. Họ có thể bình thường hóa được với những người Cộng sản, nhưng họ cũng rất nên hiểu cần phải nỗ lực “bình thường hóa” với biết bao lỗi lầm họ đã phạm phải và gây ra cho dân tộc này, trong đó có hơn 70 triệu dân không theo Chúa hay theo Đảng. Và hơn 70 triệu dân ấy hàng ngày vẫn phải nỗ lực làm việc, đóng thuế... Vì ai…? Mở rộng nước Chúa tại châu Á là cải đạo, “bình thường hóa” với Cộng sản hay đồng hóa Việt Nam thành một phiên bản mới của Vatican? Chắc chắn “nước con người” (có đất đai, sản vật, mồ hôi công sức) mới là quan tâm tâm đặc biệt của Vatican chứ không phải "nước trời" trong trí tượng tượng của con nít, vì giáo hoàng Gioan Phao Lồ từng cải chính kinh Thánh: “Không có thiên đường ở chín tầng mây”. Phải chăng lần này phái đoàn của Vatican không đến Việt Nam để thúc đẩy “cầu nguyện đòi đất” (cái bát nhỏ) mà là để được một cái “cái mâm” lớn từ hơn 70 triệu người chưa theo Chúa, theo Đảng, vì không có họ thì làm sao mở rộng được “nước trời” (Vatican)?
Trung Ngôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét