Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

THƯ GỬI NHỮNG NGƯỜI BẠN


Sen Việt vừa nhận được thư của thầy Thích Thanh Thắng, cố vấn của Nhóm. Nhận thấy lá thư của thầy chứa nhiều tình cảm và góp ý thẳng thắn, có ích với việc làm của Sen Việt trong hiện tại cũng như sau này. Bằng thái độ cầu thị, Sen Việt xin đăng lá thư sau của thầy Thích Thanh Thắng như một lời xin lỗi chân thành đến quý vị độc giả, trong đó có Giáo sư Trần Chung Ngọc và trang nhà Sách Hiếm.
Thưa các bạn trong Nhóm Sen Việt, sáng nay (2/11) tôi thật buồn khi biết các bạn đã quá đà vào những tranh luận không cần thiết và cũng không đi đến đâu bằng những bài viết có tính trả đũa liên quan đến vụ Bát Nhã. Lúc đó, tôi nghĩ hay là mình đã hết vai trò cố vấn cho nhóm Sen Việt. Vì tôi đã có khuyên các bạn nên điều chỉnh ngôn từ trong tranh luận để không rơi vào cực đoan mà phản tác dụng. Người Phật tử thì càng không nên rơi vào cực đoan trước bất cứ vấn đề nào trong cuộc sống.
Cho đến lúc ngồi viết lá thư này, tôi nhận thấy tiếng nói cố vấn của mình đã phần nào có tác dụng, tôi nghĩ chắc không phải do tôi nói rằng tôi sẽ từ bỏ vai trò cố vấn để gây áp lực với các bạn mà tôi cho rằng các bạn đã hiểu được suy nghĩ và tình cảm của tôi. Tôi xin cảm ơn các bạn đã rút các bài tranh luận đó xuống một cách dũng cảm. Các bạn là những thanh niên, sinh viên có ý thức trăn trở với đạo pháp. Dù chúng ta có khoảng thời gian gắn bó với nhau, nhưng tôi cũng đã nói thẳng và rất chân thành với các bạn rằng, các bạn còn nông nổi, bồng bột và hiếu thắng. Các bạn cũng đã từng thừa nhận với tôi như thế. Nhưng tôi không chỉ biết nói điều này với các bạn thôi đâu mà chính bản thân tôi cũng vậy, không hơn gì các bạn, đôi lúc đã để cho cảm xúc xen vào giống như điều Giáo sư Trần Chung Ngọc đã nhắc nhở. Và có những điều tôi phải học lại từ các bạn.
Tôi cũng đã tâm sự thật với các bạn rằng chúng ta phải lên tiếng trước sự bạo hành và chúng ta hãy nắm lấy cái hiện tại và sự thực duy nhất đó để lên tiếng thôi, còn việc phải truy tìm nguyên nhân đúng – sai bây giờ không thuộc trách nhiệm của chúng ta. Bài viết của Giáo sư Trần Chung Ngọc phần nào cũng đã giống chúng ta ở một điểm là phê bình không thương tiếc những hành vi bạo hành đối với tu sinh.
Suy cho cùng Sen Việt hay bất cứ trang nhà nào khác cũng không phải là những người đóng vai “giải quyết” mà chỉ là “một tiếng nói khác”, “một cách nhìn khác” trước một vấn đề mà điểm nhìn đã có những khoảng cách nhất định.
Thưa các bạn, tôi không phải không có khả năng tổng hợp, trích dẫn để bôi đỏ, gạch chân các tư liệu đang công khai tràn ngập trên mạng, nhưng tôi nghĩ điều đó là không cần thiết, nếu chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu bản chất của sự việc nó nằm ở chỗ nào. Bản thân tôi là một người đi thực tế vụ Bát Nhã, tiếp xúc với Thượng tọa Thích Thái Thuận, tôi hiểu được những tình cảm mà Tăng Ni, Phật tử tỉnh Lâm Đồng dành cho tu sinh Làng Mai. Chính vì cái đạo tình đó mà nó ám ảnh đến cách viết hay nhận định của tôi, và tôi xem đó là điểm mạnh đồng thời cũng là điểm yếu của chính mình.
Tôi có đọc được một email của một vị thân hữu khả kính, trong đó có đoạn “Đọc bài nào, của ai, về sự cố Bát Nhã cũng buồn, RẤT BUỒN. Tại sao không ai, nhất là Phật tử, nghĩ rằng trong vụ việc nầy không có đúng hay sai, mà chỉ có vết thương sâu hay cạn trên cùng một cơ thể ?! Tại sao không ai, nhất là Phật tử, lấy Tâm mà ứng xử thay vì lấy Trí mà đấu với nhau. Nhưng cuộc đời không "đẹp" như mình muốn phải không Thầy, nên cứ "vô tư" tiếp tục tạo nghiệp thôi!”.
Đọc xong những dòng này tôi thật sự xúc động. Và mấy hôm sau, tôi tiếp tục nhận được một tin nhắn do chính các bạn chuyển tới:
Kính gởi nhóm Sen Việt, Thầy Thích Thanh Thắng, Sách Hiếm và Đạo Hữu Trần Chung Ngọc.
Là một đọc giả thường xuyên của Sen Việt, Phật Tử VN, Giao Điểm và Sách Hiếm, tôi thường được đọc những bài viết vô cùng giá trị của qúy vị.  Tôi qúy mến tất cả qúy vị vì tấm lòng muốn gìn giữ đạo Phật, bảo vệ sự thật lịch sử, và phát huy văn hoá Việt trước những nền văn minh & đức tin bên ngoài đang ồ ạt vào tổ quốc Việt Nam.
Những người như quý vị thật  hiếm hoi, nếu không muốn nói đếm trên đầu ngón tay.  Mất đi một người như anh Lý Khôi Việt (dù nguyên nhân do bệnh tật) cũng là mất đi một cột trụ bảo vệ văn hoá cho quê hương.  Trong những ngày qua, đọc bài qua lại giữa đạo hữu Trần  Chung Ngọc, Sách Hiếm và Sen Việt, tôi không muốn thấy những viên ngọc hiếm hoi này vì tình hình Bát Nhã mà chúng ta không khéo quay qua cắn lẫn nhau để tự mình đi đến hủy hoại.  Lực lượng cực đoạn Cần Lao tại hải ngoại sẽ vô cùng vui mừng, bởi vị mục đích của họ dù chỉ là thiểu số nhưng vẫn luôn muốn Phật Giáo xé ra ngàn mảnh để dễ chi phối, thống trị sau này.   
Chuyện Bát Nhã như chúng ta biết là chuyện vô cùng phức tạp, tuy nhiên tôi thấy Sen Việt và đạo hữu Trần Chung Ngọc đều cùng chung quan điểm là hành vi trục xuất Tăng Thân Bát Nhã là việc làm đáng lên án. Tôi nghĩ qúy vị nên ngừng ở mẫu số chung này, còn vụ việc giải quyết Bát Nhã ra sao, quan điểm về Thiền Sư Nhất Hạnh như thế nào thì  xin coi như quan điểm riêng  xin đừng phê phán quá nặng nề, để rồi mất cảm tình lẫn nhau.  
Tôi xin qúy vị niệm tình ngưng ở đây, hoặc có bàn thảo xin email riêng cho nhau.  Lời qua tiếng lại, ai đúng ai sai có quan trọng lắm cho người đọc không?  Tôi mong qúy vị nhìn lại quá khứ của mỗi người đã từng đóng góp rất nhiều bài viết bảo vệ đạo pháp và dân tộc để thấy rằng  mình là những người bạn cùng chung một hướng dù có những suy nghĩ khác nhau trong thời điểm này”.
Đọc tin này, tôi thêm khâm phục những người Phật tử có tâm huyết, ngay sau đó tôi nghĩ nhiều hơn và tự trách rằng, đôi lúc mình đã nhìn sự việc một cách máy móc, chủ quan. Nhưng cũng lúc đó tôi nhận được thư chuyển tiếp tiếp theo của các bạn. Thư này các bạn viết cho Sách Hiếm, trong đó có đoạn:
“Sen Việt vừa nhận được thư của tác giả Huyền Lam, nhận thấy đây là một lá thư đầy ý nghĩa. Trong lúc này rất cần sự đoàn kết. Anh em Sen Việt của tôi cũng nhất trí sẽ rút lại toàn bộ bài viết về cuộc tranh luận với ông Trần Chung Ngọc, nếu Sách Hiếm cũng rút lại các bài viết trước đó của ông Trần Chung Ngọc về vụ Bát Nhã. Nếu Sách Hiếm có thể làm được điều này, anh em Sen Việt chúng tôi sẽ vô cùng cảm ơn và lúc nào cũng sẵn sàng đưa những lời xin lỗi chân thành đến ông Trần Chung Ngọc”.
Đọc những lời này tôi vui mừng cảm ơn các bạn, cảm ơn tất cả mọi người đã góp ý, đã biết dẹp bỏ cái Ngã của mình để sẵn sàng xin lỗi Giáo sư Trần Chung Ngọc. Tôi nghĩ đó là tự thắng lớn nhất của các bạn. Các bạn đã thực sự trưởng thành. Tôi nghĩ những lời xin lỗi của các bạn sẽ đến với Giáo sư Trần Chung Ngọc qua thư này của tôi, dù tôi biết những yêu cầu rút bài của người khác mà các bạn đưa ra là vô lý. Nhưng tôi được gián tiếp biết rằng Sách Hiếm cũng sẽ cho rút những ý kiến khác xuống. Các bạn phải nên xem đó là điều đáng mừng để các bên có thể lắng nghe và hiểu nhau nhiều hơn. Với góc nhìn cá nhân của Giáo sư Trần Chung Ngọc, trong chừng mực của sự góp ý và lắng nghe, chúng ta phải tôn trọng Giáo sư. Các bạn chơi blog, tôi nghĩ nhẽ ra các bạn cũng hiểu “tính chất cá nhân” nó mạnh như thế nào.
Giáo sư Trần Chung Ngọc có quyền nhận định về thiền sư Nhất Hạnh và tôi cũng có quyền nêu ý kiến với Giáo sư. Đối với cá nhân tôi, nếu có lời nào sơ suất với cá nhân Giáo sư Trần Chung Ngọc qua lá thư trước, tôi cũng nhân đây xin được Giáo sư lượng thứ. Tôi chỉ có thể tiếp nhận những ý kiến phản hồi của đích danh Giáo sư Trần Chung Ngọc. Và tôi xin tiếp nhận phản hồi đó bằng thái độ cảm ơn, trân trọng và ý thức tự điều chỉnh, nhưng tôi không có lý do gì phải trả lời những bút danh mà tôi không rõ khác.
Thưa các bạn, tôi muốn nói với các bạn rằng, các bạn nên biết Sen Việt có được như ngày hôm nay chính ở những niềm tin, lòng nhiệt tình và động cơ ban đầu trong sáng đó. Các bạn đã có những người bạn hữu rất tốt đó là Phattuvietnam, Sách Hiếm, Giao Điểm… Họ là cầu nối để tiếng nói của Sen Việt được lan rộng qua các vụ Toà khâm sứ, vụ Đặt tượng Alexandre de Rhodes và vụ Quy hoạch Hồ Gươm. Trong vụ việc Bát Nhã chúng ta cần có thêm những người bạn mới, chứ không phải vì bức xúc quá mà đánh mất những người bạn cũ, dù chúng ta biết những người bạn đó đều có những tôn chỉ và mục đích khác nhau. Các bạn nên ghi nhớ “bạn cũ là vàng”.
Tôi nghĩ các bạn không nên tiếp tục sa đà vào tranh luận nữa vì có một sự thực cho đến thời điểm này vẫn chưa có ai (trong và ngoài nước) đủ tự tin để nói rằng mình nắm được sự thật của vụ việc. Tôi cũng đã từng đề nghị các bạn nên đóng cửa blog trong một thời gian, nếu sau này có điều kiện thì nâng cấp thành website (tính chất cũng như blog). Tôi nghĩ ban đầu các bạn sẽ ngỡ ngàng với những đề nghị đường đột này của tôi, nhưng tôi cho rằng đó là điều cần thiết và sau này các bạn sẽ hiểu góp ý chân thành đó. Trong thư này tôi có điều gì nói quá lời cũng mong các bạn đừng để bụng.
Cảm ơn tất cả các bạn trong nhóm Sen Việt đã lắng nghe, cảm ơn tất cả những thư góp ý của bạn đọc, cảm ơn các thân hữu bên trang nhà Sách Hiếm đã cho tôi cơ hội viết ra những tâm sự này.
Xin kính chúc quý vị thân tâm thường an lạc.
Thích Thanh Thắng

1 nhận xét:

  1. Thật sự rất vui khi được ghé thăm blog Sen Việt. Chúc Sen Việt luôn có những bài viết hay cho mọi người. Hêhê

    Trả lờiXóa