Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

NICKNAME “nguoicodon_smile”


Không biết lý do gì, tôi lại lấy nickname “nguoithichsongmotminh2000”. Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn nhập cuộc với khoảng 20 “cư dân” mà tôi đã “addnick”. Đó là dấu hiệu của một “cơn ghiền” hay cuộc sống thực của tôi đang dần trở nên cô đơn, trống vắng...


1. Thỉnh thoảng tôi bước vào tiệm internet với một tâm trạng không vui buồn, không mục đích nào rõ ràng. Thường thì người ta cho rằng chat là tán ngẫu, hay nói một cách khác là được tự do nói và nghe những gì mình thích mà không cần để ý nhiều đến mọi sự ràng buộc. Tôi liên hệ từ chuyện chat đến chuyện “bản ngã” và thấy một không gian, một lối sống mới vừa thực vừa ảo cả trong giới tính lẫn tuổi tác đang tan chảy trong đám đông hay còn nằm khuất ở một chốn riêng nào đó. Không ai có thể phủ nhận được sự tồn tại của một “cộng đồng mạng”, nơi mà sự xuất hiện của các cá đối với tôi vừa quen vừa lạ.
Có lần tôi thất vọng ra về vì ngồi hơn một tiếng trong phòng chat mà không có một cuộc nói chuyện nào thú vị. Dĩ nhiên, sự thú vị còn tuỳ thuộc vào chủ đề và cách mà hai bên nói chuyện với nhau. Biết vậy mà bản thân tôi vẫn “ghiền chat”. Tôi để ý đến hai chữ này để hiểu rõ hơn về “căn bệnh” của mình, và tôi không thể sống mãi với những điều mà mình không thể kinh nghiệm được. Tôi lang thang trong các tên miền, khám phá những “nick name” có vẻ dễ đồng cảm, mong sao tìm được cho mình một cái gì đó có ý nghĩa: tình bạn, và biết đâu có thể là một tình yêu...
2. Không biết lý do gì, tôi lại lấy nickname “nguoithichsongmotminh2000”. Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn nhập cuộc với khoảng 20 “cư dân” mà tôi đã “addnick”. Đó là dấu hiệu của một “cơn ghiền” hay cuộc sống thực của tôi đang dần trở nên cô đơn, trống vắng. Có người nói vui, nếu ai chưa biết nói dối, chỉ cần vào mạng chat thường xuyên thì có thể nói dối một cách thành thạo. Tôi cười thầm một mình, học cái gì không học, có ai đời lại đi học nói dối. Nhưng qua kinh nghiệm tôi mới hiểu câu nói vui ấy phần nào có lý, bởi nếu nói thật thì hầu như cuộc nói chuyện chẳng kéo dài được bao lâu, ngoài những câu hỏi xã giao như “bạn tên gì?”, “ban bao nhiêu tuổi?”, “ở đâu?”, “có còn đi học không?”, “làm nghề gì?” và rồi chấm hết trong im lặng.
Đôi khi tôi nhận ra mình đã đóng quá nhiều vai khác nhau. Vậy mà tôi vẫn chung thuỷ với nickname có vẻ lập dị ấy. Có người khuyên tôi hãy mở rộng lòng ra, vì cuộc sống này còn vô vàn những bao la bát ngát. Tôi “uh” một cách khó hiểu và lạnh lùng, như thể những lời khuyên ấy vẫn chưa rơi vào khoảng không vậy. Thật buồn cười bởi tôi cũng đã từng khuyên người khác cái điều tượng tự như thế trong một cuộc nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ…
3. Tôi có thói quen “save” lại tất cả những cuộc nói chuyện thú vị, để mỗi khi cảm thấy cô đơn thì đem ra đọc. Tôi không buồn khi biết có một ai đó đã nói những điều không thật. Bởi vậy, có lúc tôi đã bật khóc trước câu chuyện bất hạnh đến không ngờ qua lời tâm sự của một cô gái mới 16. Tôi trắc ẩn đối với một cuộc sống còn quá nhiều tàn nhẫn và bất hạnh. Nhưng có khi tôi cũng vui vẻ vì có thể làm bạn vong niên với một người đàn ông có giọng nói chuyện khá hài hước, biết quan tâm và nhiều kinh nghiệm sống. Chat không đơn thuần chỉ là “tán gẫu”…
4. Có lúc tôi tình cờ nói đến chuyện tôn giáo, và có một “nickname” trẻ đã xem tôi như người có niềm tin sâu sắc. Nhưng nếu không biết rõ về một tôn giáo nào thì nên im lặng, bởi trong tôn giáo, khen hay chê một điều gì đó đều khá nhạy cảm và không kém phần nghiêm túc. Tôi biết niềm tin là một cái gì đó khó diễn đạt qua những con chữ chẳng có dấu. Và tôi nhận ra, nói chuyện tôn giáo qua ngôn ngữ chat có vẻ như thoải mái hơn, vì những con chữ ấy chẳng nói lên điều gì là niềm tin thực sự . “Tin là tin” đừng nghĩ ngợi gì cả, có người nói với tôi vậy. Đây là một định nghĩa ngắn gọn về niềm tin, nhưng làm tôi khá lo lắng.
Rất có thể “tin chỉ là tin”, nhưng bạo biện cho niềm tin bằng một sự thực, một hình mẫu là điều không dễ, nhất là khi người đang nói chuyện với tôi còn luôn rộn ràng giữa ảo và thực. Họ nói đến niềm tin như là cái gì đó không thể thiếu trong xã hội hiện đại, còn tôi cảm nhận nó có vẻ thời trang hơn cả sự hiện diện của chính nó trong xã hội này. Niềm tin không phải là một sự bào chữa cho một hành động quá khích trong lôi kéo tôn giáo, hội đoàn bằng mọi cách. Nói ra điều này, hình như tôi đang tạo ra một định nghĩa mới, và có vẻ chỉ càng làm tăng thêm sự ồn ào. Niềm tin không cần phải định nghĩa…
5. Những nickname nghe rợn thần kinh cứ nhảy vào một cách vô hồn. Chuyện giới tính có gì lạ đâu, nhưng có lúc vẫn gây tò mò đối với người trẻ. Có thể mình không hiểu mình, nên muốn nhập vào một thế giới mà ở đó người ta có thể nói thay cho mình về mọi chuyện. Lụi cụi với những chuyện “phòng the” chẳng phải là khuynh hướng mà nhiều tờ báo viết hiện nay khai thác và thể hiện sao? Tôi nói chuyện với một nickname khá nổi da gà. Thật bất ngờ, hắn không tỏ vẻ gì là ngượng ngùng hay bất mãn cả, đơn giản hắn thích thể hiện mình bằng một cuộc sống phóng túng như vậy... Tôi thầm nghĩ: “Tội nghiệp, lại có thêm một căn bệnh lạ”, và rồi mỉm cười…
6. 9h30 p.m, “nguoithichsongmotminh2000” tình cờ gặp “nguoicodon_smile” ghé thăm. Xin trích đoạn:
- nguuoicodon_smile: hi
- nguoithichsongmotminh2000: 333333333333
- nguoicodon_smile: ban la nguoi thich song mot minh?
- nguoithichsongmotminh2000: uh!
- nguoicodon_smile: minh cung vay.
- nguoithichsongmotminh2000: khi ban cam thay co don, ban thuong lam gi?
- nguoicodon_smile: minh den tuong Phat co don de cau nguyen.
- nguoithichsongmotminh2000: ban di mot minh a?
- nguoicodon_smile: uh!
- nguoithichsongmotminh2000: ban nghi rang Phat ngoi mot minh la co don sao?
- nguoicodon_smile: minh khong biet, nhung minh nghi Phat chia se dieu do voi minh.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi thử tìm đến tượng Phật cô đơn. Thật bất ngờ, ở đây rất đông các người trẻ tới cầu nguyện. Tại sao người ta lại gọi là “Phật cô đơn”? Phải chăng xã hội này đang càng ngày càng nhiều những người cô đơn như tôi, hay không có sự cô đơn thì Phật không phải là Phật? Đức Phật vẫn ngồi yên lặng như thế. Còn tôi đã có thể chia sẻ một điều rất riêng với một tượng “Phật cô đơn” có nét mặt không buồn...

Nguyễn Phương Anh

1 nhận xét:

  1. ban co mot doi song gan giogn voi minh do rat vui duoc lam wen nick cua minh tieuminh95

    Trả lờiXóa